Em vẫn hẹn anh ở sân ga
m vẫn hẹn anh ở sân ga
[/info">Em có một lời hẹn ước, lời hẹn được viết đầy trên trái tim bé nhỏ. Lời hẹn bắt đầu từ lời hứa, cũng chỉ là hứa hẹn mà thôi…
Sáng tháng năm trời oi ả nhiều. Nắng buông thả hết những giận hờn, dỗi nhịp. Nắng đỏ hơn cả tán phượng giữa trời kiêu hãnh. Ve râm ran cùng em đến lớp, ê a trách móc đủ lời. Em đạp xe qua những hàng cây dài, gió thẹn thùng kéo tà áo trắng bay nhè nhẹ. Anh đưa tay bắt lấy rồi nhẹ nhàng đưa vào tay em bẽn lẽn. Năm cuối cấp với những kì thi quyết định, anh vẫn chọn học ở Sài Gòn mặc em nhiều lần làm dỗi. Anh không hứa hẹn về một giấc mơ nào đó, chỉ hẹn em đến tiễn anh ở sân ga.
Những ngày còn lại gần nhau ít dần trong nháy mắt. Em vẫn bướng bỉnh tránh gặp mặt anh. Những con đường cũ mà hai đứa ngày ngày cùng nhau đi học, em lặng lẽ nhìn rồi chẳng đi qua. Anh vẫn nhắc lời hẹn ở sân ga. Ngày hôm đó cũng như bao ngày khác. Người đưa, người tiễn chùng chình không ai bước. Bóng anh đổ dài trong cái nắng ban trưa. Anh chẳng một lần ngoái đầu nhìn phía sau. Em lặng lẽ đứng từ rất xa phía đó. Lời anh hẹn, em cũng gật đầu thay cho lời đồng ý. Em đã giữ lời, đã đến sân ga sớm hơn cả anh nữa. Chỉ có anh không hề biết mà thôi.
Những ngày anh không ở đây, bốn mùa vẫn trôi qua lặng lẽ. Chẳng ai biết trong lòng em đã khuyết chỗ nào, trống vắng lớn bao nhiêu, chỉ mong từ anh một cuộc gọi đến. Nỗi nhớ anh vẫn ngày ngày như thế, em khép mình hơn, bắt lấy những nỗi buồn. Rất nhiều lần em nhắn tin và gọi điện, anh trả lời như có mà như không. Em đợi chờ suốt 4 năm Đại học, anh bảo chưa giàu sao có thể về được quê hương. Nước mắt rơi như từng chuỗi hạt trân châu đứt quãng, em chẳng thể nào có thể tự lau khô. Em vẫn chờ anh không một lời thề hẹn. Bản thân mình nhắc nhở phải gắng lên.
Ngày công ty có quyết định đưa nhân viên đi bồi dưỡng nghiệp vụ chuyên môn ở thành phố Hồ Chí Minh, em đã ngày đêm rèn luyện để được có tên trong danh sách đó. Công ty em thuộc một chi nhánh nhỏ của công ty kiểm toán FAC với Hội sở ở Sài Gòn, năm nào cũng có từng đợt đào tạo nghiệp vụ như thế. Em đã rất cố gắng, rất cố gắng và sau 3 năm mới được công ty tin tưởng đưa đi. Không thể nói hết niềm sung sướng trong em. Sáng hôm đó, em chỉ muốn anh biết điều này sớm nhất. Nhưng khi cầm trên tay chiếc điện thoại rồi, em lại đặt xuống bàn buồn biết mấy. Bao năm qua anh chẳng một lần chủ động gọi điện hỏi thăm, chỉ có em buồn vui tìm anh tâm sự. Ngày đó có đứa bạn cùng lớp chúng mình nói với em, anh có người yêu xinh lắm, em chẳng biết mình sẽ phải sống ra sao. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi. Em vẫn sống cười vui như chưa từng có thể. Em chỉ biết mình không nên làm phiền anh nhiều nữa. Nước mắt cứ chảy mãi trong những đêm không ngủ, nỗi nhớ anh em chẳng thể cất lời.
Công ty em năm này tiếp tục được 5 nhân viên vào trụ sở ở Sài Gòn bồi dưỡng trong 3 tháng. Cũng may có anh Trí giúp đỡ em rất nhiều về các nghiệp vụ cần thiết nên em mới có thể đạt yêu cầu. Anh Trí cũng trở lại thành phố mang tên Bác lần này sau khi đảm nhiệm chức giám đốc chi nhánh ở thành phố mình được 3 năm. Vé máy bay được đặt sẵn cho 6 người, kể cả anh Trí. Cầm chiếc vé máy bay trên tay, em thấy lạ lẫm vô cùng. Lần đầu tiên rời xa mảnh đất này, không khỏi cảm giác nhớ nhung lẫn hồi hộp. Chẳng biết anh ngày đó như thế nào…
Hai ngày trước khi đi, đồ đạc được em chuẩn bị kĩ không sót thứ gì, chỉ chờ đến giờ xuất phát. Em rong ruổi qua những phố quen, ngõ cũ mà chúng mình thường đến. Ăn ly chè đậu đỏ ngọt lịm, ngọt đến mức em thè lưỡi uống thêm cốc nước, nhưng đó là cốc nước em tự pha. Trời cũng nắng gắt như cái ngày anh rời xa, găng tay, mũ nón em bịt bùng kín mít. Nhưng chẳng có ai chọc em là Ninja loạn thị, em cứ ngoảnh đầu nhìn phía phải rất lâu. Ga quê mình vẫn hiền lành như ngày em tiễn anh. Dù cũ kĩ vẫn là nơi đưa nỗi chia li và niềm mong mỏi. Em không do dự mà mua một tấm vé tàu vào Sài Gòn 2 ngày tới, em muốn đi trên lối anh đã từng đi. Em muốn thấy những gì anh đã từng thấy. Em muốn biết những cảm xúc trong anh một thời trẻ tuổi. Em muốn mình có một điểm xuất phát cùng anh.
Em gọi điện báo mọi người trong công ty là mình dậy trễ, không kịp đến sân bay. Đứng giữa sân ga nắng đổ dài bóng em lững thững. Em chẳng quay đầu như cái ngày anh cất bước, khó khăn hơn nhiều so với việc quay lưng. Ngày anh đi, em biết gia đình chẳng ai đến tiễn anh. Anh chỉ hẹn mỗi em đến sân ga tiễn. Kéo chiếc va li nặng nề lầm lũi, con đường em đến thêm một chút gần anh.
Ga Sài Gòn 5h30 sáng. Cả một chuyến đi dài em chẳng tài nào chợp mắt được, lâng lâng cảm xúc khi sắp gặp được anh. Toa tàu đầy những người xa lạ. Em lại thấy rất gần gũi như được ngồi cùng anh, ít nhất em cũng đã từng đi qua những nơi mà anh đã đến. Nắng Sài Gòn ít gắt gao hơn như nắng quê hương mình. Từng khuôn mặt, giọng nói em chẳng hề quen thuộc. Nhưng nghĩ đến đây là nơi anh miệt mài theo đuổi, em cũng mỉm cười dù ai lạ ai quen. Em đi qua những con đường, ngõ phố chắc chắn anh đã từng đi qua. Em thấy được mái tóc nâu của anh trong nắng vàng rực rỡ. Nụ cười ấy tươi hơn cả cái nắng đang nhảy nhót. Em đi tìm một chút của riêng em.
[/info">Em có một lời hẹn ước, lời hẹn được viết đầy trên trái tim bé nhỏ. Lời hẹn bắt đầu từ lời hứa, cũng chỉ là hứa hẹn mà thôi…
Sáng tháng năm trời oi ả nhiều. Nắng buông thả hết những giận hờn, dỗi nhịp. Nắng đỏ hơn cả tán phượng giữa trời kiêu hãnh. Ve râm ran cùng em đến lớp, ê a trách móc đủ lời. Em đạp xe qua những hàng cây dài, gió thẹn thùng kéo tà áo trắng bay nhè nhẹ. Anh đưa tay bắt lấy rồi nhẹ nhàng đưa vào tay em bẽn lẽn. Năm cuối cấp với những kì thi quyết định, anh vẫn chọn học ở Sài Gòn mặc em nhiều lần làm dỗi. Anh không hứa hẹn về một giấc mơ nào đó, chỉ hẹn em đến tiễn anh ở sân ga.
Những ngày còn lại gần nhau ít dần trong nháy mắt. Em vẫn bướng bỉnh tránh gặp mặt anh. Những con đường cũ mà hai đứa ngày ngày cùng nhau đi học, em lặng lẽ nhìn rồi chẳng đi qua. Anh vẫn nhắc lời hẹn ở sân ga. Ngày hôm đó cũng như bao ngày khác. Người đưa, người tiễn chùng chình không ai bước. Bóng anh đổ dài trong cái nắng ban trưa. Anh chẳng một lần ngoái đầu nhìn phía sau. Em lặng lẽ đứng từ rất xa phía đó. Lời anh hẹn, em cũng gật đầu thay cho lời đồng ý. Em đã giữ lời, đã đến sân ga sớm hơn cả anh nữa. Chỉ có anh không hề biết mà thôi.
Những ngày anh không ở đây, bốn mùa vẫn trôi qua lặng lẽ. Chẳng ai biết trong lòng em đã khuyết chỗ nào, trống vắng lớn bao nhiêu, chỉ mong từ anh một cuộc gọi đến. Nỗi nhớ anh vẫn ngày ngày như thế, em khép mình hơn, bắt lấy những nỗi buồn. Rất nhiều lần em nhắn tin và gọi điện, anh trả lời như có mà như không. Em đợi chờ suốt 4 năm Đại học, anh bảo chưa giàu sao có thể về được quê hương. Nước mắt rơi như từng chuỗi hạt trân châu đứt quãng, em chẳng thể nào có thể tự lau khô. Em vẫn chờ anh không một lời thề hẹn. Bản thân mình nhắc nhở phải gắng lên.
Ngày công ty có quyết định đưa nhân viên đi bồi dưỡng nghiệp vụ chuyên môn ở thành phố Hồ Chí Minh, em đã ngày đêm rèn luyện để được có tên trong danh sách đó. Công ty em thuộc một chi nhánh nhỏ của công ty kiểm toán FAC với Hội sở ở Sài Gòn, năm nào cũng có từng đợt đào tạo nghiệp vụ như thế. Em đã rất cố gắng, rất cố gắng và sau 3 năm mới được công ty tin tưởng đưa đi. Không thể nói hết niềm sung sướng trong em. Sáng hôm đó, em chỉ muốn anh biết điều này sớm nhất. Nhưng khi cầm trên tay chiếc điện thoại rồi, em lại đặt xuống bàn buồn biết mấy. Bao năm qua anh chẳng một lần chủ động gọi điện hỏi thăm, chỉ có em buồn vui tìm anh tâm sự. Ngày đó có đứa bạn cùng lớp chúng mình nói với em, anh có người yêu xinh lắm, em chẳng biết mình sẽ phải sống ra sao. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi. Em vẫn sống cười vui như chưa từng có thể. Em chỉ biết mình không nên làm phiền anh nhiều nữa. Nước mắt cứ chảy mãi trong những đêm không ngủ, nỗi nhớ anh em chẳng thể cất lời.
Công ty em năm này tiếp tục được 5 nhân viên vào trụ sở ở Sài Gòn bồi dưỡng trong 3 tháng. Cũng may có anh Trí giúp đỡ em rất nhiều về các nghiệp vụ cần thiết nên em mới có thể đạt yêu cầu. Anh Trí cũng trở lại thành phố mang tên Bác lần này sau khi đảm nhiệm chức giám đốc chi nhánh ở thành phố mình được 3 năm. Vé máy bay được đặt sẵn cho 6 người, kể cả anh Trí. Cầm chiếc vé máy bay trên tay, em thấy lạ lẫm vô cùng. Lần đầu tiên rời xa mảnh đất này, không khỏi cảm giác nhớ nhung lẫn hồi hộp. Chẳng biết anh ngày đó như thế nào…
Hai ngày trước khi đi, đồ đạc được em chuẩn bị kĩ không sót thứ gì, chỉ chờ đến giờ xuất phát. Em rong ruổi qua những phố quen, ngõ cũ mà chúng mình thường đến. Ăn ly chè đậu đỏ ngọt lịm, ngọt đến mức em thè lưỡi uống thêm cốc nước, nhưng đó là cốc nước em tự pha. Trời cũng nắng gắt như cái ngày anh rời xa, găng tay, mũ nón em bịt bùng kín mít. Nhưng chẳng có ai chọc em là Ninja loạn thị, em cứ ngoảnh đầu nhìn phía phải rất lâu. Ga quê mình vẫn hiền lành như ngày em tiễn anh. Dù cũ kĩ vẫn là nơi đưa nỗi chia li và niềm mong mỏi. Em không do dự mà mua một tấm vé tàu vào Sài Gòn 2 ngày tới, em muốn đi trên lối anh đã từng đi. Em muốn thấy những gì anh đã từng thấy. Em muốn biết những cảm xúc trong anh một thời trẻ tuổi. Em muốn mình có một điểm xuất phát cùng anh.
Em gọi điện báo mọi người trong công ty là mình dậy trễ, không kịp đến sân bay. Đứng giữa sân ga nắng đổ dài bóng em lững thững. Em chẳng quay đầu như cái ngày anh cất bước, khó khăn hơn nhiều so với việc quay lưng. Ngày anh đi, em biết gia đình chẳng ai đến tiễn anh. Anh chỉ hẹn mỗi em đến sân ga tiễn. Kéo chiếc va li nặng nề lầm lũi, con đường em đến thêm một chút gần anh.
Ga Sài Gòn 5h30 sáng. Cả một chuyến đi dài em chẳng tài nào chợp mắt được, lâng lâng cảm xúc khi sắp gặp được anh. Toa tàu đầy những người xa lạ. Em lại thấy rất gần gũi như được ngồi cùng anh, ít nhất em cũng đã từng đi qua những nơi mà anh đã đến. Nắng Sài Gòn ít gắt gao hơn như nắng quê hương mình. Từng khuôn mặt, giọng nói em chẳng hề quen thuộc. Nhưng nghĩ đến đây là nơi anh miệt mài theo đuổi, em cũng mỉm cười dù ai lạ ai quen. Em đi qua những con đường, ngõ phố chắc chắn anh đã từng đi qua. Em thấy được mái tóc nâu của anh trong nắng vàng rực rỡ. Nụ cười ấy tươi hơn cả cái nắng đang nhảy nhót. Em đi tìm một chút của riêng em.
Cùng Chuyên Mục :