Em vẫn hẹn anh ở sân ga
1. Khó tránh.
Em chẳng tài nào lấy một chút can đảm để gọi điện báo với anh đang ở Sài Gòn. Đêm Sài Gòn rực rỡ như một bà hoàng, ánh đèn mờ ảo khiến con người cũng trở nên yếu mềm. Những buổi đào tạo ban ngày mệt lả người, ngày nào cũng đều đặn 8 tiếng. Có những buổi tối cũng phải học tiếp cho kịp bài, sống ở Sài Gòn hơn 2 tháng rồi mà em chẳng đi được đâu nhiều. Thực ra đó chỉ là cái cớ tránh mặt anh. Đồng nghiệp rủ rê đi khắp phố phường, em lúc nói mệt lúc lại nói trời nắng. Em cũng chẳng hiểu tại sao em lại nhát gan như vậy nữa. Giữa bao con người đông đúc, em sợ nhận ra anh, sợ không biết phải đối mặt với anh ra sao, sợ thấy anh đang hạnh phúc, sợ anh lạnh lùng, em sợ nước mắt mình rơi…
Tiếng gõ cửa mỗi lúc một to dần, tiếng chuông điện thoại cũng ngân nga không kém. Cho đến lúc em tỉnh hẳn giấc ngủ thì cả hai đều đã im ắng. Em chạy ù ra mở cửa, vừa mới ngó nghiêng đã bị cốc một cái rõ đau vào đầu.
- Đau………….
- Biết đau sao còn ngủ dữ vậy Hân ? – Anh Trí vẫn vậy, vẫn cái thói quen khi chờ đợi là cho một tay vào túi, lưng sẽ dựa vào một vị trí nào đó, ung dung.
-…….
- Làm biếng hoài, đi chơi đi.
- Em không đi đâu.
- Anh năn nỉ đó, rủ em lần này là lần thứ một ngàn lẻ một rồi đó. – Anh Trí đưa tay gãi gãi ở sống mũi, giả bộ đáng thương như thật.
- Chủ nhật em phải ngủ đủ giấc thì mai học mới không buồn ngủ chứ anh.
- Anh năn nỉ mà, anh dẫn em dạo quanh Sài thành, em sắp về tới nơi rồi mà chả biết Sài thành như thế nào, người ta cười cho thúi mũi ấy.- Lời nói còn chưa kịp buông thì anh Trí đã kéo đi xềnh xệch như sợ có người sẽ đóng cửa lại như những lần trước.
- Em còn chưa thay quần áo mà anh….anh Trí ơi. Hic
- Đi rồi mua sau cũng được. …
Vừa xuống phố đã thấy đầy những cửa hiệu quần áo sang trọng và bắt mắt. Lần đầu tiên em mới ngẫm thấy câu nói của ông cha ta ngày xưa thật đúng ” Người đẹp vì lụa “. Chiếc đầm voan hồng ôm sát người càng nổi lên nước da trắng trẻo, em thấy mình xinh hơn rất nhiều. Đang nghiêng người soi gương, xoay trái xoay phải thì anh Trí đã dúi em ngồi xuống ghế, từ từ mang cho em một đôi giày. Em chẳng biết đôi giày ấy thế nào, mang vào với chiếc đầm ấy sẽ ra sao, chỉ biết sững người nhìn anh Trí, thẫn thờ. Hạnh phúc có rất nhiều ranh giới. Tất cả đều do con người tạo ra. Chỉ cần nhìn thấy đường ranh giới ấy hay tỉnh táo hơn một chút để sớm nhìn ra ranh giới ở đằng xa là đã dâng đầy sự thỏa mãn rồi. Bỗng nhiên em thấy thỏa mãn, cứ như mơ vậy, em là nàng công chúa và có một chàng hoàng tử mang giày giúp em như trong cổ tích…
- Tỉnh, tỉnh, tỉnh dậy coi- Anh Trí đáng ghét vỗ vai khiến em tỉnh luôn giấc mộng ban ngày đẹp đẽ- Let’s go !!!!!!!!!!!!!!
- Mình đi bộ hả anh ?
- Hay đi tàu vũ trụ ?
- Anh….
- Đợi anh lấy xe.Haha.
Lâu rồi em mới đợi chờ một ai đó như thế này, như lúc xưa em đợi anh tan trường, giữa bầy ong vỡ tổ ấy, em bao giờ cũng nhận ra anh. Và giờ đây, nơi đây cũng thế. Em đã nhận ra anh. Chỉ nhìn thấy cái tấm lưng ấy, trông rắn rỏi hơn nhiều nhưng chẳng lẫn với một ai khác. Vẫn dáng đứng đấy, vững chãi, em chẳng thấy ai vững chãi hơn thế. Anh đứng quay lưng với em mà như cả thế giới này cũng đang quay lưng lại. Giữa biển người như thế, bóng anh chẳng lẫn lộn với ai . Đôi chân anh khẽ lùi lại một bước. Vòng ôm của cô gái ấy đến vội vã, khiến anh thoáng bất ngờ. Một cái hít thở sâu giúp anh lấy lại hơi thở bình thường, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài. Em như thấy trước mắt có một màng sương dày đặc, em chẳng tài nào nhìn rõ được. Em như vô thức đưa tay lên, đưa qua trái rồi đưa qua phải như để cố gạt cái màng sương bướng bỉnh ấy. Chỉ đến khi có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay em thật chặt, em mới biết tay em lạnh đến nhường nào.
- Mình đi hay đứng đây hả Hân ? – Hóa ra là anh Trí, thật may khi có anh ở đây. Đúng là anh thật. Thật may anh Trí đứng ngay trước mặt, chặn hết những cảnh tượng phía trước.
Cùng Chuyên Mục :