Truyện Teen Ngắn - Tớ đã từng thích cậu
Tớ thích cậu, từ bao giờ nhỉ ?
Không biết nữa, tớ chỉ nhớ được cảm xúc lúc tớ ở bên cậu.
Tớ_một con nhóc thích hóng hớt, một đứa không bao giờ bỏ qua bất kì sự kiện mới nào của lớp.
Nhưng..........tớ đã từng bỏ qua cậu.
Lúc cậu mới chuyển tới lớp mình, tớ còn chẳng thèm quan tâm xem mặt mũi cậu thế nào. Chẳng biết vì sao nữa? Bây giờ nghĩ lại, tớ mặc định rằng: chắc lúc đó mình bị điên.
Lúc ấy, tớ và cậu là hai người hoàn toàn xa lạ. Còn bây giờ, cậu là người mà tớ từng thích.
Tớ đã nghĩ, tớ và cậu có phải là có duyên khi cô đột nhiên chuyển tớ tới ngồi cạnh cậu ?
Tớ vẫn nhớ, lúc nào cậu cũng ngồi sát, thật sát bên cạnh tớ.
Tim tớ........luôn đập loạn mỗi lần như vậy.
" Nó thích mày rồi à ? " Đứa bạn thân của tớ hỏi tớ như vậy.
" Không, chép bài, cậu ấy bị cận. " Tớ lắc đầu, thở dài.
.........
" Chữ xấu quá. " Cậu luôn nói như vậy mỗi khi chép bài ở vở của tớ.
" Kệ tớ, xấu thì đừng chép nữa. " Tớ tự ái.
" Không nhìn thấy chữ trên bảng. " Cậu chỉ hờ hững đáp lại.
" Chép bài của Dũng ấy, chữ của Dũng đẹp, cậu ấy cũng chép đủ bài. " Cậu ngồi giữa tớ và Dũng cơ mà, sao lại cứ phải chép bài của tớ cơ chứ ?
" Không thích, thích chép của cậu. " Cậu vẫn không thèm ngẩng đầu lên. Làm ơn! Đừng nói như thế nữa, tớ không muốn ảo tưởng quá nhiều.
Cậu có còn nhớ, khi tớ bị gán ghép với một người trong lớp, tớ đã bật khóc ?
Cậu nói rằng tớ mít ướt quá.
Không đâu.
Tớ sẽ không buồn, không khóc, cũng sẽ không hề để tâm.
Nếu như, người bày ra trò gán ghép đó.......không phải là cậu.
Bạn thân của tớ thích cậu lắm đấy, uhm........không phải thích như kiểu tớ thích cậu đâu nhé. Nó khen cậu đẹp trai, trắng, tốt bụng, bla...bla...
Đó không phải là những ấn tượng của tớ về cậu.
Cậu có nụ cười rất đẹp, đó là điều hiện ra đầu tiên mỗi khi tớ nhớ đến cậu.
Cậu là người duy nhất trong lớp nói với tớ rằng " Tớ không hề ghét cậu. "
Đó có phải lý do tớ thích cậu không nhỉ ?
Cậu...........có thích tớ không ?
Câu nói ấy, mãi tớ không dám hỏi.
Tớ thích cậu.
Câu nói này, mãi tớ không dám nói.
Đôi lúc tớ cũng mơ mộng.
Tớ hay tưởng tượng rằng, thật ra cậu cũng thích tớ.
Thật ra, cậu vẫn luôn âm thầm để ý đến tớ.
Tớ hy vọng rằng, có ngày nào đó; tớ và cậu, sẽ giống như trong những câu chuyện tình cảm tuổi teen và những bộ tiểu thuyết tình cảm mà tớ hay đọc : sẽ có một happy ending.
Tớ thích những bài hát mà cậu hay hát.
Thích đọc những quyển truyện mà cậu hay đọc.
Thích lén ngắm cậu rồi lại ngồi cười tủm tỉm một mình.
Rồi lại ngồi mơ mộng.
Biết đâu......có một ngày, cậu sẽ tỏ tình với tớ.
Đúng là có một ngày, cậu tỏ tình.
Nhưng.......không phải là với tớ.
Tớ nhìn thấy cả lớp vỗ tay, nhưng tớ lại không nghe thấy gì cả.
Tớ không khóc, cũng không buồn, chỉ thấy trái tim nhói một cái.
Có lẽ, tớ không thích cậu nhiều như tớ vẫn tưởng.
Bạn gái của cậu, cũng là bạn học trong lớp.
Cũng là một người mà tớ chơi khá thân.
Không như ấn tượng của tớ về cậu, tớ có quá nhiều ấn tượng về cậu ấy.
Trắng, xinh, học giỏi, đáng yêu, thân thiện.........
Rất nhiều, đến nỗi tớ không nhớ hết nữa.
Tớ phải cố tỏ ra bình tĩnh.
Tớ giả vờ trêu chọc cậu.
Nhưng nụ cười giả tạo trên môi tớ vụt tắt.
Bởi vì........đó là lần đầu tiên..........tớ thấy cậu đỏ mặt.
Tớ chỉ cảm thấy, tim mình như nghẹn lại.
Có cái gì đó đè nặng lên ngực tớ.
Duyên phận mà tớ vẫn nghĩ đã kết thúc.
Khi cô chuyển tớ tới chỗ khác ngồi.
Tớ thấy cậu rất vui mừng.
Có phải, cậu rất vui khi không phải ngồi bên cạnh tớ nữa ?
Có phải, thật ra tất cả chỉ là nói dối, cậu cũng như những người khác trong lớp, rất ghét tớ ?
Hôm lớp mình tập diễn kịch cho ngày hội trường, tớ với cậu cãi nhau chỉ vì vấn đề lời thoại.
Tớ biết tớ sai, nhưng cái tôi của tớ đủ lớn để không nói " xin lỗi " với cậu.
Lại một lần nữa tớ nghĩ : có lẽ tớ không thích cậu nhiều như tớ vẫn tưởng.
Tớ đã không nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu đột ngột ra đi như thế.
Cậu đến lớp với một nụ cười tạm biệt.
Không biết nữa, tớ chỉ nhớ được cảm xúc lúc tớ ở bên cậu.
Tớ_một con nhóc thích hóng hớt, một đứa không bao giờ bỏ qua bất kì sự kiện mới nào của lớp.
Nhưng..........tớ đã từng bỏ qua cậu.
Lúc cậu mới chuyển tới lớp mình, tớ còn chẳng thèm quan tâm xem mặt mũi cậu thế nào. Chẳng biết vì sao nữa? Bây giờ nghĩ lại, tớ mặc định rằng: chắc lúc đó mình bị điên.
Lúc ấy, tớ và cậu là hai người hoàn toàn xa lạ. Còn bây giờ, cậu là người mà tớ từng thích.
Tớ đã nghĩ, tớ và cậu có phải là có duyên khi cô đột nhiên chuyển tớ tới ngồi cạnh cậu ?
Tớ vẫn nhớ, lúc nào cậu cũng ngồi sát, thật sát bên cạnh tớ.
Tim tớ........luôn đập loạn mỗi lần như vậy.
" Nó thích mày rồi à ? " Đứa bạn thân của tớ hỏi tớ như vậy.
" Không, chép bài, cậu ấy bị cận. " Tớ lắc đầu, thở dài.
.........
" Chữ xấu quá. " Cậu luôn nói như vậy mỗi khi chép bài ở vở của tớ.
" Kệ tớ, xấu thì đừng chép nữa. " Tớ tự ái.
" Không nhìn thấy chữ trên bảng. " Cậu chỉ hờ hững đáp lại.
" Chép bài của Dũng ấy, chữ của Dũng đẹp, cậu ấy cũng chép đủ bài. " Cậu ngồi giữa tớ và Dũng cơ mà, sao lại cứ phải chép bài của tớ cơ chứ ?
" Không thích, thích chép của cậu. " Cậu vẫn không thèm ngẩng đầu lên. Làm ơn! Đừng nói như thế nữa, tớ không muốn ảo tưởng quá nhiều.
Cậu có còn nhớ, khi tớ bị gán ghép với một người trong lớp, tớ đã bật khóc ?
Cậu nói rằng tớ mít ướt quá.
Không đâu.
Tớ sẽ không buồn, không khóc, cũng sẽ không hề để tâm.
Nếu như, người bày ra trò gán ghép đó.......không phải là cậu.
Bạn thân của tớ thích cậu lắm đấy, uhm........không phải thích như kiểu tớ thích cậu đâu nhé. Nó khen cậu đẹp trai, trắng, tốt bụng, bla...bla...
Đó không phải là những ấn tượng của tớ về cậu.
Cậu có nụ cười rất đẹp, đó là điều hiện ra đầu tiên mỗi khi tớ nhớ đến cậu.
Cậu là người duy nhất trong lớp nói với tớ rằng " Tớ không hề ghét cậu. "
Đó có phải lý do tớ thích cậu không nhỉ ?
Cậu...........có thích tớ không ?
Câu nói ấy, mãi tớ không dám hỏi.
Tớ thích cậu.
Câu nói này, mãi tớ không dám nói.
Đôi lúc tớ cũng mơ mộng.
Tớ hay tưởng tượng rằng, thật ra cậu cũng thích tớ.
Thật ra, cậu vẫn luôn âm thầm để ý đến tớ.
Tớ hy vọng rằng, có ngày nào đó; tớ và cậu, sẽ giống như trong những câu chuyện tình cảm tuổi teen và những bộ tiểu thuyết tình cảm mà tớ hay đọc : sẽ có một happy ending.
Tớ thích những bài hát mà cậu hay hát.
Thích đọc những quyển truyện mà cậu hay đọc.
Thích lén ngắm cậu rồi lại ngồi cười tủm tỉm một mình.
Rồi lại ngồi mơ mộng.
Biết đâu......có một ngày, cậu sẽ tỏ tình với tớ.
Đúng là có một ngày, cậu tỏ tình.
Nhưng.......không phải là với tớ.
Tớ nhìn thấy cả lớp vỗ tay, nhưng tớ lại không nghe thấy gì cả.
Tớ không khóc, cũng không buồn, chỉ thấy trái tim nhói một cái.
Có lẽ, tớ không thích cậu nhiều như tớ vẫn tưởng.
Bạn gái của cậu, cũng là bạn học trong lớp.
Cũng là một người mà tớ chơi khá thân.
Không như ấn tượng của tớ về cậu, tớ có quá nhiều ấn tượng về cậu ấy.
Trắng, xinh, học giỏi, đáng yêu, thân thiện.........
Rất nhiều, đến nỗi tớ không nhớ hết nữa.
Tớ phải cố tỏ ra bình tĩnh.
Tớ giả vờ trêu chọc cậu.
Nhưng nụ cười giả tạo trên môi tớ vụt tắt.
Bởi vì........đó là lần đầu tiên..........tớ thấy cậu đỏ mặt.
Tớ chỉ cảm thấy, tim mình như nghẹn lại.
Có cái gì đó đè nặng lên ngực tớ.
Duyên phận mà tớ vẫn nghĩ đã kết thúc.
Khi cô chuyển tớ tới chỗ khác ngồi.
Tớ thấy cậu rất vui mừng.
Có phải, cậu rất vui khi không phải ngồi bên cạnh tớ nữa ?
Có phải, thật ra tất cả chỉ là nói dối, cậu cũng như những người khác trong lớp, rất ghét tớ ?
Hôm lớp mình tập diễn kịch cho ngày hội trường, tớ với cậu cãi nhau chỉ vì vấn đề lời thoại.
Tớ biết tớ sai, nhưng cái tôi của tớ đủ lớn để không nói " xin lỗi " với cậu.
Lại một lần nữa tớ nghĩ : có lẽ tớ không thích cậu nhiều như tớ vẫn tưởng.
Tớ đã không nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu đột ngột ra đi như thế.
Cậu đến lớp với một nụ cười tạm biệt.
Trang: [1],2
Cùng Chuyên Mục :