Truyện Teen, Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ
Chương I: ƯỚC MƠ TAN VỠ
Trời cao trong xanh với những tia nắng chiếu lên từng tán cây xanh biếc như những dải lụa tuyệt đẹp của thiên nhiên đang bay lượn giữa bầu trời bao la. Một cô gái với khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn, trong sáng ánh lên sức sống căng đầy, nụ cười tươi như nắng ban mai với hàm răng trắng đều và má lúm đồng tiền bên trái, trông cô như một thiên thần ánh sáng đang dạo chơi chốn nhân gian. Cô gái mặc chiếc áo phông trắng đơn giản và chiếc quần đùi màu đen, chân mang đôi dép lê giản dị. Cô đang cưỡi trên chiếc xe đạp cũ kĩ không nhìn ra nổi màu sắc vốn có của nó. Đó là một bức tranh tuyệt đẹp của tuổi trẻ đầy sức sống.
Cô gái đó tên là Nguyễn Như Tuyết - một cái tên rất đẹp. Cô có tên như vậy là vì khi chào đời da cô trắng như tuyết, môi lại đỏ hồng đáng yêu cho nên mọi người quyết định đặt tên cho cô là Như Tuyết. Năm nay Như Tuyết mới 18 tuổi, cô vừa trải qua kì thi quan trọng nhất của đời học sinh và những giây phút hồi hộp, căng thẳng chờ đợi kết quả. Cuối cùng ước mơ của cô đã thành sự thật, cô đã thi đậu ngành tiếng Anh Thương mại của trường Đại học Ngoại Thương - trường đh danh giá nhất cả nước. Đó là thành quả cho sự cố gắng không ngừng suốt 12 năm đèn sách. Cô vẫn còn nhớ giây phút vừa rồi khi lên bưu điện xã nhận giấy trúng tuyển của đh Ngoại Thương, cô đã xúc động đến mức đọc đi đọc lại từng chữ trong tờ giấy đó và rồi ôm chặt nó vào ngực khóc, cô quá hạnh phúc! Cô bỗng thấy cái nắng của tháng tám không còn khó chịu nữa, mọi thứ trong mắt cô bỗng đẹp đẽ và lung linh biết bao! Cô tươi cười rồi vội vàng đạp xe về nhà để báo tin vui cho bố mẹ.
Trên con đường quen thuộc mà cô đã đi mòn cả dép, hôm nay hàng tre xanh ngát hai bên đường mới đẹp làm sao! Những cơn gió thổi làm cho cây tre đong đưa va chạm vào nhau tạo ra tiếng kêu nghe thật êm tai, dễ chịu. Cô bỗng thấy chúng như đang ca hát, vẫy tay chào cô, chúc mừng cho niềm vui của cô.
Từ xã về đến nhà khoảng 15 phút đạp xe mà sao lâu quá, cô muốn được ngay lập tức báo tin cho bố mẹ. Chắc chắn bố mẹ sẽ rất vui sướng và tự hào về cô.
Cuối cùng thì cô cũng đã nhìn thấy ngôi nhà mái ngói nhỏ bé của mình ở đầu làng. Cô đạp xe về đến sân rồi dựng xe bên cạnh gốc cây khế, sau đó chạy thẳng vào nhà. Mẹ cô đang trong bếp nấu cơm, còn bố thì đang ngồi chẻ tre để đan rổ.
Cô vội vàng nói cho bố mẹ : " Bố, mẹ! Con đỗ rồi! Con vừa lên xã nhận giấy trúng tuyển. điểm chuẩn là 28, con được 30 điểm!"
Mẹ đang cầm đũa đảo rau nghe cô nói mà rơi cả đũa, bà quá xúc động và không dám tin nhìn con gái mình. Mắt bà ươn ướt, rồi bà òa khóc như một đứa trẻ và ôm con gái vào lòng nói" tốt quá rồi! tốt quá rồi! bố nó ơi!" Bố cô cũng gật đầu sung sướng, bởi vì ông là đàn ông cho nên ông không thể hiện ra mặt như mẹ nhưng Như Tuyết biết bố vui bởi cô nhìn thấy niềm vui ánh lên trong đâu mắt sâu thẳm của ông, sắc mặt ông trở nên hồng hào hơn với những nếp nhăn theo năm tháng đã hằn rõ. Ba người cùng cười tươi, rồi mẹ cô nhanh chóng nấu xong cơm nước để còn sang nhà họ hàng khoe.
Gia đình cô sống ở một ngôi làng nhỏ ven thủ đô - một trong những ngôi làng hiếm hoi chưa bị ảnh hưởng của thành phố, mọi người đều là nông dân chất phác bao đời nay, vì vậy khi có người đỗ đh là một điều vô cùng vinh dự. Nhà cô có 4 người : bố, mẹ,anh trai và cô. Đối với một gia đình nông dân thì nhà cô là sinh ít vì không có điều kiện cho nên bố mẹ cô sinh muộn và chỉ sinh hai người con. Bố cô năm nay đã gần sáu mươi. Ông làm ruộng vất vả quanh năm cho nên lưng ông đã hơi còng, tóc ông đã bạc gần hết. Như Tuyết rất thương bố, cô biết bố vất vả như vậy là để có tiền cho cô ăn học như bao bạn khác. Vì vậy cô rất chăm chỉ học tập và giúp đỡ bố mẹ làm việc nhà, đan lát, rồi dạy kèm thêm cho mấy em hàng xóm kiếm chút tiền. Nhà cô ngoài làm ruộng ra còn biết đan lát rổ, giá, rồi làm quanh gánh bán, bố cô còn biết sửa chữa dụng cụ làm nông như cào ,cuốc, liềm....Mẹ cô trồng rau bán, vụ mùa thì tranh thủ cấy của nhà mình xong sớm rồi đi cấy thuê cho người ta. Bà cũng đã hơn năm mươi, tóc đã có những sợi bạc lơ thơ. Còn anh trai cô tên là Nguyễn Đức Minh, năm nay 25 tuổi, đã nghỉ học, anh chỉ học hết cấp ba rồi đi học nghề làm thợ điện, nhưng tính tình lại lông bông, mê cờ bạc vì vậy không những không đỡ đần được cho gia đình mà đôi khi còn vay tiền bạn bè đi đánh bạc. Bố mẹ rất buồn nhưng không khuyên nổi anh. Hàng xóm cũng biết nên chỉ đành an ủi bố mẹ cô may mà còn có cô ngoan ngoãn, học giỏi.
Bữa cơm trưa đơn giản với đĩa rau muống luộc, đĩa trứng rán và bát canh được đặt ở giữa nhà. Ba người ngồi ăn vui vẻ bên nhau.( Anh trai cô đi làm cả ngày được bao cơm trưa, đến tối mới về ăn cơm nhà). Mẹ cô gắp cho cô miếng trứng to nhất, bà luôn như vậy, có gì ngon thường giành cho cô. Bà là một người mẹ hiền lành, tần tảo, chịu thương chịu khó lo cho chồng con. Tuy gia đình cô thiếu thốn về vật chất nhưng tinh thần thì luôn tràn đầy, vì vậy cô chưa bao giờ thấy tủi thân hay ghen tị với bạn bè. Cô yêu ngôi nhà nhỏ của cô biết bao nhiêu!
Trời cao trong xanh với những tia nắng chiếu lên từng tán cây xanh biếc như những dải lụa tuyệt đẹp của thiên nhiên đang bay lượn giữa bầu trời bao la. Một cô gái với khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn, trong sáng ánh lên sức sống căng đầy, nụ cười tươi như nắng ban mai với hàm răng trắng đều và má lúm đồng tiền bên trái, trông cô như một thiên thần ánh sáng đang dạo chơi chốn nhân gian. Cô gái mặc chiếc áo phông trắng đơn giản và chiếc quần đùi màu đen, chân mang đôi dép lê giản dị. Cô đang cưỡi trên chiếc xe đạp cũ kĩ không nhìn ra nổi màu sắc vốn có của nó. Đó là một bức tranh tuyệt đẹp của tuổi trẻ đầy sức sống.
Cô gái đó tên là Nguyễn Như Tuyết - một cái tên rất đẹp. Cô có tên như vậy là vì khi chào đời da cô trắng như tuyết, môi lại đỏ hồng đáng yêu cho nên mọi người quyết định đặt tên cho cô là Như Tuyết. Năm nay Như Tuyết mới 18 tuổi, cô vừa trải qua kì thi quan trọng nhất của đời học sinh và những giây phút hồi hộp, căng thẳng chờ đợi kết quả. Cuối cùng ước mơ của cô đã thành sự thật, cô đã thi đậu ngành tiếng Anh Thương mại của trường Đại học Ngoại Thương - trường đh danh giá nhất cả nước. Đó là thành quả cho sự cố gắng không ngừng suốt 12 năm đèn sách. Cô vẫn còn nhớ giây phút vừa rồi khi lên bưu điện xã nhận giấy trúng tuyển của đh Ngoại Thương, cô đã xúc động đến mức đọc đi đọc lại từng chữ trong tờ giấy đó và rồi ôm chặt nó vào ngực khóc, cô quá hạnh phúc! Cô bỗng thấy cái nắng của tháng tám không còn khó chịu nữa, mọi thứ trong mắt cô bỗng đẹp đẽ và lung linh biết bao! Cô tươi cười rồi vội vàng đạp xe về nhà để báo tin vui cho bố mẹ.
Trên con đường quen thuộc mà cô đã đi mòn cả dép, hôm nay hàng tre xanh ngát hai bên đường mới đẹp làm sao! Những cơn gió thổi làm cho cây tre đong đưa va chạm vào nhau tạo ra tiếng kêu nghe thật êm tai, dễ chịu. Cô bỗng thấy chúng như đang ca hát, vẫy tay chào cô, chúc mừng cho niềm vui của cô.
Từ xã về đến nhà khoảng 15 phút đạp xe mà sao lâu quá, cô muốn được ngay lập tức báo tin cho bố mẹ. Chắc chắn bố mẹ sẽ rất vui sướng và tự hào về cô.
Cuối cùng thì cô cũng đã nhìn thấy ngôi nhà mái ngói nhỏ bé của mình ở đầu làng. Cô đạp xe về đến sân rồi dựng xe bên cạnh gốc cây khế, sau đó chạy thẳng vào nhà. Mẹ cô đang trong bếp nấu cơm, còn bố thì đang ngồi chẻ tre để đan rổ.
Cô vội vàng nói cho bố mẹ : " Bố, mẹ! Con đỗ rồi! Con vừa lên xã nhận giấy trúng tuyển. điểm chuẩn là 28, con được 30 điểm!"
Mẹ đang cầm đũa đảo rau nghe cô nói mà rơi cả đũa, bà quá xúc động và không dám tin nhìn con gái mình. Mắt bà ươn ướt, rồi bà òa khóc như một đứa trẻ và ôm con gái vào lòng nói" tốt quá rồi! tốt quá rồi! bố nó ơi!" Bố cô cũng gật đầu sung sướng, bởi vì ông là đàn ông cho nên ông không thể hiện ra mặt như mẹ nhưng Như Tuyết biết bố vui bởi cô nhìn thấy niềm vui ánh lên trong đâu mắt sâu thẳm của ông, sắc mặt ông trở nên hồng hào hơn với những nếp nhăn theo năm tháng đã hằn rõ. Ba người cùng cười tươi, rồi mẹ cô nhanh chóng nấu xong cơm nước để còn sang nhà họ hàng khoe.
Gia đình cô sống ở một ngôi làng nhỏ ven thủ đô - một trong những ngôi làng hiếm hoi chưa bị ảnh hưởng của thành phố, mọi người đều là nông dân chất phác bao đời nay, vì vậy khi có người đỗ đh là một điều vô cùng vinh dự. Nhà cô có 4 người : bố, mẹ,anh trai và cô. Đối với một gia đình nông dân thì nhà cô là sinh ít vì không có điều kiện cho nên bố mẹ cô sinh muộn và chỉ sinh hai người con. Bố cô năm nay đã gần sáu mươi. Ông làm ruộng vất vả quanh năm cho nên lưng ông đã hơi còng, tóc ông đã bạc gần hết. Như Tuyết rất thương bố, cô biết bố vất vả như vậy là để có tiền cho cô ăn học như bao bạn khác. Vì vậy cô rất chăm chỉ học tập và giúp đỡ bố mẹ làm việc nhà, đan lát, rồi dạy kèm thêm cho mấy em hàng xóm kiếm chút tiền. Nhà cô ngoài làm ruộng ra còn biết đan lát rổ, giá, rồi làm quanh gánh bán, bố cô còn biết sửa chữa dụng cụ làm nông như cào ,cuốc, liềm....Mẹ cô trồng rau bán, vụ mùa thì tranh thủ cấy của nhà mình xong sớm rồi đi cấy thuê cho người ta. Bà cũng đã hơn năm mươi, tóc đã có những sợi bạc lơ thơ. Còn anh trai cô tên là Nguyễn Đức Minh, năm nay 25 tuổi, đã nghỉ học, anh chỉ học hết cấp ba rồi đi học nghề làm thợ điện, nhưng tính tình lại lông bông, mê cờ bạc vì vậy không những không đỡ đần được cho gia đình mà đôi khi còn vay tiền bạn bè đi đánh bạc. Bố mẹ rất buồn nhưng không khuyên nổi anh. Hàng xóm cũng biết nên chỉ đành an ủi bố mẹ cô may mà còn có cô ngoan ngoãn, học giỏi.
Bữa cơm trưa đơn giản với đĩa rau muống luộc, đĩa trứng rán và bát canh được đặt ở giữa nhà. Ba người ngồi ăn vui vẻ bên nhau.( Anh trai cô đi làm cả ngày được bao cơm trưa, đến tối mới về ăn cơm nhà). Mẹ cô gắp cho cô miếng trứng to nhất, bà luôn như vậy, có gì ngon thường giành cho cô. Bà là một người mẹ hiền lành, tần tảo, chịu thương chịu khó lo cho chồng con. Tuy gia đình cô thiếu thốn về vật chất nhưng tinh thần thì luôn tràn đầy, vì vậy cô chưa bao giờ thấy tủi thân hay ghen tị với bạn bè. Cô yêu ngôi nhà nhỏ của cô biết bao nhiêu!
Cùng Chuyên Mục :