Tiểu Thuyết. Xuỵt đừng nói ta yêu hắn P4
Mọi người kinh hô, Đinh Tử Nhu che mắt không đành lòng nhìn.
Không có trúng! Đàm Hạ Thụ thấp người né tránh quả đấm.
Bảo Bảo đuổi theo, tung ra quyền thứ hai, quyền nhanh như gió, lực đạo hung mãnh, mọi người lại một trận kinh hô. Đinh Tử Nhu bị làm cho sợ đến mãnh liệt niệm A Di Đà Phật.
Tiếp theo, hình ảnh quỷ dị, kinh hãi mọi người.
Đàm Hạ Thụ không có chuyện gì, có việc chính là kẻ đánh người Hùng Bảo Bảo. Cô a một tiếng, bỗng nhiên ngã nhào trên đất.
Di? Làm sao như vậy? Mọi người há hốc mồm, Đàm Hạ Thụ không có xuất thủ a, Hùng Bảo Bảo làm sao lại té trên mặt đất? Cuộc tranh tài tạm dừng, Hạ Thụ cùng trọng tài chạy về phía Hùng Bảo Bảo, Đinh Tử Nhu đẩy đám người ra xông về lôi đài.
"Lão Đại? Làm sao a? Lão Đại?"
Hùng Bảo Bảo gục trên mặt đất vẻ mặt rất thống khổ.
Đàm Hạ Thụ quỳ một chân trên đất, đưa tay muốn đỡ cô.
"Đừng, đừng đụng ta!"
Bảo Bảo vẻ mặt đau khổ, tay phải thử sờ hướng cổ.
Hạ Thụ hiểu ra.
"Trặc cổ?"
"Ngô..."
Cô đã quên làm nóng người. Đáng chết! Cô làm sao có thể quên chuyện trọng yếu như vậy?
Cuộc tranh tài bị buộc tạm dừng, người chủ trì hướng người xem dưới lôi đài giải thích nguyên nhân, xuỵt thanh cùng tiếng chửi rủa thất vọng cơ hồ oanh rụng nóc nhà
"Còn nói cho nam giới một bài học?"
"Còn không có đánh gục, Come on!"
Cuộc tranh tài đặc sắc bị bỏ dở, đám đông vốn hăng hái vây xem giờ đây hứng thú rã rời, tản đi phân nửa.
Bảo Bảo xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Đương trong tiếng xuỵt, cùng chửi rủa ầm ĩ, Đàm Hạ Thụ tháo găng, ôm lấy Bảo Bảo đứng dậy.
"Mau buông tôi xuống!"
Bảo Bảo cắn răng. Sợ cô không đủ xấu hổ sao? Cô oa oa gọi:
"Không được ôm tôi!"
Cô giãy dụa giãy dụa, Nhưng anh vẫn ôm không tha.
Cô trợn mắt cảnh cáo:
"Tôi nói thả tôi xuống."
"Nếu không? Đánh tôi sao?"
Anh nhếch miệng, cười đến vô lại.
*****
Đàm Hạ Thụ lái xe đưa Hùng Bảo Bảo cùng Đinh Tử Nhu về nhà, trên đường về, trong xe, Bảo Bảo ngồi phịch trên ghế ngồi, nghiêng mặt nói chuyện ——
"Hôm nay là tôi nhất thời sơ sót, nếu không anh đã sớm té trên mặt đất rên rỉ."
Cổ cứng ngắc, cô không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế hướng mặt về phía cửa sổ, cùng Đàm Hạ Thụ bên trái sặc thanh.
"Đúng, đúng, đúng."
Đàm Hạ Thụ rất tốt nhịn tùy cô phát tiết tâm tình. Cô đã rất xấu hổ, anh không đành lòng lại bỏ đá xuống giếng.
"Tôi bình thường tuyệt sẽ không phạm loại sai lầm này, nếu không phải vội vã đánh anh, tôi sẽ không quên làm nóng người."
"Đúng, là lỗi của tôi."
Hạ Thụ ngoài miệng nói xin lỗi, trong mắt tràn đầy nụ cười.
"Chờ cổ tôi bình phục, tái đấu một lần."
Bảo Bảo kiên trì muốn lấy lại mặt mũi.
"Không thành vấn đề."
Anh tiếng nói là lạ, giống như là đang cố gắng khắc chế mình không bật cười.
"Anh đang cười tôi?"
Nghe được ra anh khẩu khí có chút khác thường, cô liếc về phía sau.
"Tử Nhu, hắn có phải hay không đang cười?"
"..."
Đinh Tử Nhu cúi đầu không nói.
"Tử Nhu? Đinh Tử Nhu?!"
Bảo Bảo cố hết sức đem trọn thân thể hướng bên phải.
"Cậu làm chi?"
"Không có wow..."
Đinh Tử Nhu cúi đầu, hai vai run rẩy, không thể cười, ngàn vạn không thể cười. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt của Bảo Bảo, sẽ nhớ tới chuyện mới vừa phát sinh. Cô luôn luôn sùng bái nhất nữ nhân vô địch Lão Đại, nhưng lại dưới con mắt trừng trừng của mọi người, bị trật cổ, còn bị mọi người xuỵt, thật tốt cười.
Hùng Bảo Bảo ánh mắt rùng mình, khẩu khí nghạnh bang bang:
"Cậu làm chi vẫn cúi đầu?"
"Đâu."
Đinh Tử Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Phốc ~~"
Trời ạ, không nhịn được nữa, cô chợt cười, Đàm Hạ Thụ cũng bật cười.
Hai người nhìn có chút hả hê trong tiếng cười, Hùng Bảo Bảo mặt xanh, ngoan âm nói:
"Chờ tôi bình phục, các người chết chắc!"
Trận này, Hùng Bảo Bảo thật xấu hổ, sau khi về nhà ngàn dặn vạn dò buộc Đinh Tử Nhu nhất định phải giữ bí mật.
Nhưng là một ngày sau, bữa ăn trưa, Hùng lão sư không vui nói:
"Khó có được đàn ông thích con, con không thể ôn nhu chút sao? Nhất định phải cùng người ta giao đấu? Đến ngay cả cổ cũng bị trặc, con như vậy hung dữ còn ai dám theo đuổi con?"
Cùng Chuyên Mục :