Tiểu Thuyết. Xuỵt đừng nói ta yêu hắn P3
"Ha ha ha, phim SEX! Trời ạ, tên đàn ông kia có phải hay không đem mấy cuốn phim SEX trộm đi rồi?"
"Còn cười?"
Tất nhiên! Đinh Tử Nhu cười đến mức lộ hết cả răng.
(Clair: Thục nữ bình thường cười không lộ răng, người bình thường cười thì lộ 6 cái răng phía trước, mà Đinh Tử Nhu nàng cười đến lộ hết cả răng, chắc miệng cũng ngoác đến tận mang tai rồi)
"Ha ha ha, sẽ không phải là bởi vì muốn mấy cuốn phim SEX kia, cho nên mới tận tâm đưa cậu về nhà chứ?"
"Cười đã chưa? A? Là ai hại?"
"Là cậu tự mình uống say mà."
Đinh Tử Nhu hì hì cười.
"Không nghĩ tới bọn trẻ bây giờ trưởng thành sớm như vậy, mười sáu tuổi đã lén mua phim SEX."
"May là không có để cho ba mình nhìn thấy, nếu không sẽ rắc rối lớn."
Bảo Bảo nằm ở trên giường, hai tay gối dưới đầu.
Đinh Tử Nhu dựa tới.
"Uy, tên này cũng thật tốt a, cậu say đến bất tỉnh nhân sự, còn rất quân tử đưa cậu về nhà, không những không có thừa cơ chiếm tiện nghi, cũng không muốn cậu tạ ơn anh ta, cứ như vậy mà biến mất."
"Thì thế nào?"
Bảo Bảo liếc xéo cô, Đinh Tử Nhu lộ ra ánh mắt mơ màng.
"Không biết là kiểu đàn ông như thế nào..."
Thật là hiếu kỳ.
"Ba mình nói anh ta lái một chiếc xe đua thể thao."
"Wow khốc!"
"Đàn ông nào cậu cũng nói khốc."
"Là ngưỡng mộ a."
"Trong mắt cậu không có không ngưỡng mộ."
Đinh Tử Nhu sắc mặt trầm xuống.
"Xin cậu đấy, mình nói thật với cậu, tỷ lệ có thể gặp gỡ một người đàn ông đi xe đua thể thao thấp thế nào cậu có biết không? Thật hâm mộ cậu đó!"
Đinh Tử Nhu vẻ mặt say mê.
"Mình cũng muốn ngồi trên một chiếc xe đua thể thao như vậy. Lão Đại, cảm giác như thế nào a?"
"Mìn cái gì cảm giác cũng không có."
Gì cũng không nhớ rõ.
"Đáng tiếc, anh ta cứ như vậy biến mất, cũng không biết bộ dạng như thế nào."
Đinh ~~ chuông cửa vừa vang lên.
"Là ai?"
Bảo Bảo nhảy xuống giường, xông xuống lầu mở cửa.
Đang muốn mở cửa đã thấy cha cô đứng ở của gọi vọng vào:
"Bảo Bảo, con có điện tín."
"Dạ."
Bảo Bảo cầm con dấu đi qua ký nhận.
Trở về phòng, mở thư ra, giấy viết thư trắng như tuyết, chất giấy mềm mịn, bên trên khảm điêu văn màu vàng. Còn chưa thấy rõ nội dung, đã ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho người ta liên tưởng mùi cây tùng tự nhiên.
"Thư gì vậy, thu gì vậy? Viết cái gì?"
Đinh Tử Nhu áp tới dựa vào bả vai Bảo Bảo nhìn.
Hai người xem bức thư, một hồi lâu, nói không ra lời.
Hai giây sau, Bảo Bảo cất tiếng:
"Đây là cái gì a? Không giải thích được!"
Đinh Tử Nhu đoạt lấy bức thư cẩn thận nhìn đi nhìn lai.
"Wow! Là khu vực cạnh nhà cậu a."
Trong thư vẽ một cái bản đồ, địa điểm là ngọn núi trong công viên gần đó, con đường nhỏ được vẽ rất rõ ràng. Ở trong rừng, có một cây đại thụ bên cạnh đường mòn, dưới tàng cây có một đống đá lớn, trên tảng đá làm dấu sao, còn kéo ra một hàng chữ ——
Hùng tiểu thư:
Cô khỏe chứ? Tôi là Đàm Hạ Thụ. Tối hôm qua đưa cô về nhà, đồ vật của cô để quên trên xe. Tôi đem chôn ở ở dưới đất, bên trên có viết tên của cô, nếu cô nhớ được thì đi lấy.
"Thứ gì a?"
Đinh Tử Nhu hỏi.
Hai người hai mặt nhìn nhau ngây người vài giây, đồng thời kinh hô ——
"Phim SEX!"
Còn viết tên lên?! Bảo Bảo a một tiếng, đạp giường mắng câu:
"Shit!"
*****
Trong nhà hàng Nam Dương được trang hoàng theo phong cách của một nhà hàng phương Tây, đám nữ khách ở cửa bàn luận xôn xao, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía hai người đàn ông ngồi ở cửa.
Ánh mặt trời tràn vào cửa sổ, tỏa sáng chỗ ngồi của của một trong hai người. Anh vừa dùng xong món điểm tâm Italy, lấy ra khăn ăn trắng tinh, lau miệng, ánh mắt tinh anh, khóe miệng ẩn chứa vẻ cười.
"Tối hôm qua thật vui vẻ."
Hạ Thụ cười nhìn bạn tốt Hàn Chấn Thanh.
"Là cậu vui vẻ?"
Hàn Chấn Thanh ở chỗ khuất, vẻ mặt đạm mạc.
Hạ Thụ cười nói:
"Nghe Trầm Khải nói, cậu muốn định cư ở Đài Loan? Tại sao? Chân trời góc biển lùng bắt đồ cổ, không phải là hứng thú của cậu sao? Định đổi nghề?"
"Chỉ là muốn có một địa chỉ cố định."
Hàn Chấn Thanh nhẹ vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên tay trái.
Cùng Chuyên Mục :