Tiểu Thuyết. Xuỵt đừng nói ta yêu hắn P11
Đông! Hai cái bóng người nhảy vào đáy biển. Hạ Thụ Du ở phía sau Bảo Bảo, giúp cô chú ý đến phương hướng nước chảy. Bảo Bảo cầm lấy chiếc máy camera nhẫn hiệu của Nhật, quay chụp cảnh tượng dưới đáy biển.
Một canh giờ sau, bọn họ trở lại trên thuyền. Nằm trên chiếc nệm êm ái trải rộng, mây trắng lững lờ trôi, thuyền nhẹ lay động, ánh nắng ấm áp trải dài trên người họ, Hạ Thụ cô phụ cảnh trí lãng mạn, oán trách bạn gái ngày gần đây đủ loại không tốt ——
( k e n h t r u y e n . p r o)
"Bảo Bảo, chọn lễ phục, chọn bánh cưới, quyết định nhà hàng, đặt món ăn toàn bộ đều là một mình anh lo, nào có cô dâu nào như em vậy?"
Phản phản, đây bình thường đều là chuyện phụ nữ sẽ làm a? Một đại thiếu gia như anh lại vì tình yêu mà lưu lạc đến bước đường này, thật đáng buồn!
Bảo Bảo bận rộn nhìn mới vừa phong cảnh vừa mới quay dưới đáy biển.
"Những chuyện kia thực phiền, em không có ý kiến, anh thích là tốt rồi, em cảm thấy mặc quần jean đi công chứng là được rồi! Wow ~~ cá này thật đẹp, nhìn màu sắc của nó xem, giống như tuyết vậy."
Hạ Thụ gõ đầu cô một cái.
"Kết hôn là đại sự cả đời, làm sao có thể qua loa mặc quần jean đi công chứng?"
Cô dâu của anh thiếu hụt tính nhẫn nại, đã săp kết hôn còn lôi kéo anh đi lặn.
Máy camera đột nhiên nhắm ngay mặt anh.
"Hạ Thụ,, cười một cái!"
Hạ Thụ cau mày, lộ ra vẻ mặt hung ác.
"Khốc không khốc?"
"Ha ha ha ha!"
Bảo Bảo cười to.
"Khốc, khốc! Làm chiêu thức của Hoàng Phi Hùng cho em chụp một cái."
"Uống!"
Hạ Thụ tung chân đá, vô cùng đẹp trai nhảy khỏi ghế nằm, tung ra chiêu thức võ thuật trong phim, chân dài giơ cai, rất chuyên nghiệp.
"Hảo đẹp trai a! Đại suất ca."
Bảo Bảo bên chụp bên cười.
Hạ Thụ đi tới, đoạt cameras nhắm ngay Bảo Bảo.
"Đổi lại em."
Bảo Bảo cười chạy khỏi cameras, anh đuổi theo quay chụp.
"Hùng Bảo Bảo, tạo vẻ mặt yêu chết anh xem nào."
Bảo Bảo mắt trợn trắng.
"Thật không hợp tác, kia đến bộ dạng rất cảm động."
Bảo Bảo le lưỡi.
"Đây là vẻ mặt buồn nôn sao?"
Hạ Thụ cười to.
Bảo Bảo lông mày giật giật, giơ tay lên, làm bộ muốn đánh anh.
Hạ Thụ vẫn chụp không bỏ sót, anh hỏi:
"Bảo Bảo a, sau khi kết hôn em còn muốn tiếp tục dạy Không thủ đạo sao?"
"Anh rất nhàm chán ai!"
Cô nhìn chằm chằm anh đi trở về nệm êm ngồi xuống.
"Đột nhiên mua cameras, có phải hay không cảm thấy ông xã em rất tuấn tú, không chụp đáng tiếc?"
"..."
Bảo Bảo cầm bia uống, không để ý đến anh.
Hạ Thụ dây dưa tới, ôm cô, tiếp tục quay chụp.
"Bảo Bảo, hát một bài cho ông xã tương lai của em nghe, mau, anh ghi lại."
Anh nhấn xuống phím ghi âm.
"Anh thực phiền!"
Bảo Bảo bị huyên chịu không được, cầm kính mát đeo lên, nắm lon bia, dùng sức thanh thanh cổ họng.
"Anh hãy nghe cho kỹ, bài hát này em muốn tặng cho ngôi sao trên trời ——"
"Ban ngày ở đâu ra sao?"
"Anh quản em, em nói có thì có!"
Bảo Bảo nắm chặt lon bia, rất nghiêm túc hướng về phía lon bia hát một ca khúc.
Bởi vì nét mặt của cô rất chân thành, anh không dám nói giỡn , thật tình giúp cô tiếp tục điều khiển camera.
———–
Đàm Tinh Hà hôm sau nhận được lễ vật Bảo Bảo đưa tới.
Lúc nhận được, cô đang cô đơn ở trong phòng lên net, mù quáng mà xông xáo vào từng buồng chat ẩn danh nói chuyện, dùng những câu chữ tuyệt hảo trêu cợt mấy bé trai. Nếu có người vội vã muốn một đêm tình, cô liền đáp ứng, định ra thời gian địa điểm, để cho bọn họ trắng đợi.
Nếu là gặp phải loại đàn ông xấu xa cấp thấp, lời dạo đầu đã hỏi cô:
"Tiểu thư, có muốn hay không viện binh nộp?"
Cô sẽ nói:
"Muốn."
Đối phương nếu như hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
Cô liền trả lời:
"Một trăm vạn cho ngươi ảnh chụp, hai trăm vạn cho nói điện thoại, ba trăm vạn suy nghĩ cùng ngươi xem chiếu bóng, bốn trăm vạn có thể cùng nhau uống cà phê, năm trăm vạn giúp ngươi khỏe mạnh kiểm tra, nếu có vấn đề ta giúp ngươi điện liệu..."
Bình thường nói tới đây, đối phương sẽ mắng cô bệnh thần kinh.
Cô lấy trêu cợt bọn họ làm thú vui, trò chơi này vừa bắt đầu cảm thấy chơi thật khá, sau lại dần dầ
Cùng Chuyên Mục :