Tiểu Thuyết. Xuỵt đừng nói ta yêu hắn P10
Bảo Bảo trong lòng tràn đầy phân vân, quyết tâm ngăn cản Hạ Thụ bắt đầu dao động, của cô thị phi đề bị anh đảo lộn, lão Thiên ~~ Anh là ác ma a!
Bảo Bảo nhức đầu, chống trán.
"Này làm sao có thể..."
( k e n h t r u y e n . p r o)
Cô thế nhưng bắt đầu đồng tình hành vi của anh?
Tiếng ca du dương, trong đài phát ra chính là bài hát tiếng Anh "How deep is your love" .
"Vạn nhất chúng ta bị cảnh sát bắt được ..."
Cô bắt đầu có dấu hiệu nhượng bộ.
"Anh tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh."
"Em nói vạn nhất!"
"Không thể nào."
Anh khẩu khí kiên định, giống như việc đi trên đường, sống trên Địa Cầu, bị cảnh sát bắt được tuyệt đối không thể nào.
Bảo Bảo lặng yên, nhìn đèn xe ánh qua một đoạn đường tối. Yêu một người cần mạo hiểm như vậy sao? Hắc, cô vốn yêu thích khó khăn mạo hiểm, nhưng alf...
Liếc thấy vẻ mặt u buồn của cô, Đàm Hạ Thụ cười nói:
"Hắc, thử nghĩ xem, chúng ta như thế này, từ tay tên bại hoại kia trộm đi bao nhiêu thứ? Thử nghĩ xem chúng ta tối nay thu hoạch... Chúng ta có thể tìm thấy cái gì? Châu báu, nhẫn, hột xoàn ... Nhất định sẽ có cả một cái tủ sắt, tuyệt đối kiên cố, nhưng không cần gấp gáp, bất kể cái tủ sắt kia khó mở như thế nào anh cũng sẽ có biện pháp."
Anh nhếch miệng cười, ánh mắt nhấp nháy tỏa sáng.
Hùng Bảo Bảo chỉ nghĩ đến sự tích bại lộ, nhà giam chờ bọn họ.
Cô trầm mặc một hồi, hỏi:
"Nếu như bị bắt được, còng tay xiềng chân anh có thể mở không?"
Câu trả lời của anh là cười ha ha, cười đến thiếu chút nữa rơi nước mắt. Bi ai a, cô đối với anh không tin tưởng như vậy.
"Anh làm sao có thể để cho người phụ nữ mình yêu bị cảnh sát bắt được?"
Anh hướng cô nháy mắt mấy cái, gợi cảm được muốn chết.
"Sweetheart, cho dù em bị nhốt vào tù, anh cũng có thể dẫn em vượt ngục, cho nên đừng lo lắng, được chứ? Anh bảo đảm đây nhất định sẽ là hồi ức vui sướng nhất của em."
Anh cúi xuống hôn gương mặt cô.
*****
Rốt cục cũng đến lúc!
Thời gian, đêm khuya một chút.
Địa điểm, lầu năm một tòa nhà trọ bình thường.
Đàm Hạ Thụ lần đầu tiên làm trộm, nhưng anh không hề quên trình tự mang vào bao tay, cũng giúp Bảo Bảo mang, trên phim cũng đều là diễn như vậy, sợ lưu lại dấu vân tay.
Thời gian mở khóa —— cửa sắt hai mươi giây, cửa gỗ mười giây, tổng cộng ba mươi giây.
Không có phá hư khóa, sau đó bọn họ xông vào trong nhà tên bại hoại, bên trong tối như mực, Đàm Hạ Thụ thắp sáng đèn pin cầm tay, đem cửa đóng kín, Hùng Bảo Bảo bắt đầu điên cấp thấp.
"Mau mau mau..."
Cô thấp giọng thúc giục.
"Em nhìn xem có cái gì thích, cứ cầm."
Anh mở ngăn kéo bên dưới tủ tivi, thảnh thảnh thơi thơi kiểm tra những thứ tên bại hoại cất dấu.
"Tên bại hoại này thích thu thập tiền... Đây là bút máy Vạn Bảo Long số lượng hạn chế..."
"Anh nhanh lên một chút!"
Bảo Bảo mở ra vali xách tay anh mang đến, anh bỏ vào một cái bút máy.
Tang vật đầu tiên! Tim cô đập kịch liệt.
Đàm Hạ Thụ lục tục kéo ra mười ngăn kéo, cầm ba tệp tiền mặt, một cái bút máy, một cái bình pha lê.
"Đi phòng trong xem một chút."
Anh vừa đi vào trong vừa nói.
"Uy, có thể đi?"
Bảo Bảo chỉ muốn chạy trốn.
Hai người một trước một sau đi vào gian phòng gần phòng khách nhất, đây là phong ngủ của chủ, có một chiếc tủ đứng sát tường treo quần áo.
Anh mở ra tủ treo quần áo, ngón tay dài quét qua một loạt tây trang, lắc đầu thở dài.
"Vị tiên sinh này thưởng thức rất kém cỏi."
Kiểu dáng vẻ người lớn, nhìn nổi giận.
"Anh quản khiếu thẩm mỹ của hắn làm khỉ gì?!"
Bảo Bảo bắt đầu điên cấp trung.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, tốc chiến tốc thắng!"
Hạ Thụ rút ra chiếc mũ dạ màu đen trên kệ trang phục, ném rơi vào trên đầu Bảo Bảo, lớn tiếng ca ngợi:
"Thật đáng yêu a! Bảo Bảo."
Chợt hôn gương mặt của cô.
"Đàm, Hạ, Thụ!"
Còn chơi?!
Cô tháo xuống mũ dạ.
Anh ha hả cười, kéo ra ngăn kéo nhỏ bên dưới tủ quần áo.
"Sổ tiết kiệm? Ừ, để anh tìm con dấu của hắn."
"Trộm sổ tiết kiệm của người khác? Anh dám đi rút sao?"
Bảo Bảo rống. Thực ngốc ai!
"Nói rất đúng."
Nhún nhún vai, kéo ra ngăn kéo tiếp theo.
"Wow! Con dấu để nơi này."
Cùng Chuyên Mục :