Truyện cười cập nhật 13/6
Thỏa mãn nhu cầu
Cửa hàng nọ quảng cáo sẽ thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của khách hàng. Một người đàn ông vào hỏi mua đôi găng tay.
- Ông thích màu nào ạ?
- Cho tôi loại màu đen
- Găng dùng mùa đông hay mùa thu ạ?
- Mùa thu.
- Loại dùng với áo khoác ngoài, áo bành tô hay áo blu-dông ạ?
- Với áo khoác ngoài. Thế nhưng bao giờ các anh mới bán cho tôi đấy? - người khách bắt đầu bực dọc.
- Thưa ngài, chúng tôi e rằng ngài phải mang chiếc áo ấy đến đây cho chúng tôi xem. Cam đoan khi ấy ngài sẽ tìm được đôi găng tay đúng ý ngài nhất.
Ông già đứng bên cạnh xen vào:
- Đừng tin họ! Lão đã phải cởi quần dài, rồi phải mang cả bô đến cho họ xem mà cuối cùng đã mua được giấy vệ sinh của họ đâu.
----------------------------------------------
Tôi xin bu nó!
Thổi cơm xong, chị vợ ngồi mỏi mắt mà chưa thấy chồng về nên trong lòng vô cùng bực tức.
Khi anh chồng vừa mới ló mặt vào ngõ, chị ta đã chạy ra túm ngực lôi vào nhà, gầm rít. Anh chồng vừa gỡ tay vợ túm ngực, vừa kêu:
- Bỏ tôi ra! Tôi xin bu nó!
Chị vợ được thể càng làm già, túm luôn tóc ấn đầu anh ta xuống.
Anh ta liền vung tay gạt ngã chị vợ, tát cho luôn mấy cái, rồi trợn mắt, quát:
- Người ta đã sợ thì để cho người ta sợ chứ!
-------------------------
Ặc ặc... cút ngay
Một người đàn ông vừa ly dị bà vợ quái ác. Lúc dọn dẹp đống đồ đạc cũ nát mà bà vợ để lại, ông vô tình mở nút cái chai màu đen ở góc bếp, một vị thần xuất hiện:
- Tôi là thần bếp! Vì đã giải phóng cho tôi, ông được ước ba điều cho mình. Chỉ có điều là, dù ông ước điều gì thì người vợ cũ cũng sẽ được hưởng gấp đôi điều ông yêu cầu.
Ông chồng cũ nhíu mày suy nghĩ rồi cả quyết:
- Điều ước thứ nhất là cho tôi chết đi nửa người bên trái.
- Chà! Thế thì bà ấy chết cả hai nửa rồi - Thần bếp phất tay - Xong!
- Bây giờ, hãy phục hồi lại bên trái người tôi khoẻ như bên phải.
- Điều ước này không có ích gì cho bà ấy nữa - Ông thần thở dài - Xong!
- Cuối cùng, hãy ban cho tôi thêm ba điều ước nữa.
Thần bếp: Ặc ặc... cút ngay, trước khi tao khôi phục lại điều ước thứ nhất bây giờ
----------------------------------------------
Hư một tí mới đích thực là... là đàn ông
Từ khi cưới nhau đến lúc có mấy mặt con, ít khi nào bố mẹ cãi nhau. Thường, mẹ tôi là người kết thúc vấn đề nếu phải tranh luận. Con gái nào chẳng thần tượng bố. Và tôi cũng đã đi tìm một nửa bên kia na ná bố.
***
Nhưng...
Ngày ra mắt, bố mẹ tôi quá hài lòng về chàng rể tương lai: anh không biết hút thuốc, rượu bia mới vài ly đã lăn ra ngủ như chết. Anh còn được cái đúng giờ, đi chơi với tôi vui cỡ nào anh cũng phải có mặt ở nhà trước mười giờ đêm. Một lần có lễ hội, hai đứa rủ nhau đi xem pháo bông. Lúc về đường tắc nghẽn, mà đồng hồ thì chỉ hơn mười một giờ rồi, thấy anh quáng quàng lo lắng phải về nhà cho kịp giờ nhà xe chung cư đóng cửa, tôi giả vờ: "Thì anh cứ về hướng của anh cho nhanh.
"Em đi xe ôm cũng được". Ai ngờ anh ngừng xe, gọi xe ôm, trả tiền trước và động viên tôi: "Em thông cảm, về giờ này may ra còn kịp, chứ còn không biết ở đâu đêm nay". Nghe chồng tương lai nói vậy, tôi như trên mây rớt xuống. Thế là tôi giận đến chục hôm, anh cũng nhìn ra vấn đề và xin lỗi rối rít: "Từ nhỏ đến giờ anh đã quen cái nguyên tắc kia rồi, đi chơi về nhà quá mười một giờ thấy mình sa đà thế nào ấy". Có lần tôi giả vờ rủ anh qua đêm ở đâu đó, anh quát lên như gặp phải quái vật: "Em sao thế? Chưa cưới xin mà vậy à!" Ối giời, có khi anh khiến tôi hư thật cũng nên!
Đi ra đường, có nhiều cô đẹp đến tôi còn phải quay lại nhìn, nhưng người yêu tôi thì tuyệt đối không với lý do, "đã có người yêu thì không nên nhìn ngó xung quanh". Có phải anh nói thế để tôi yên lòng? Chứ theo những kiểm chứng từ người thân và bạn bè anh, thì từ thời sinh viên đến giờ, tôi là người yêu đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng của anh. Cớ sao có người chồng tương lai hiền, tốt, chung thuỷ như vậy mà tôi lại hoang mang? Tâm sự với mẹ, tôi chỉ nhận được lời mắng của bà: "Không biết giữ, có ngày mất thì hối không kịp. Đào ra đâu một đứa như vậy".
Còn thủ thỉ với lũ bạn thân, tụi nó phản ứng: "Kiểu người như vậy chán thật, phải hư một chút thì nửa kia mới thấy thú vị chứ". Tôi không thiên về ý kiến bên nào, nhưng quả thật, gần đây tôi cảm thấy hơi nhàm mỗi lần đối diện với anh. Nhất là cái khoản đi ăn chỉ uống nước suối, đúng mười giờ phải về nhà; làm điều gì, về nhà mấy giờ, thậm chí ho lên một tiếng anh cũng nhắn tin cho tôi. Ngày nào cũng từng ấy nội dung thì chán quá còn gì. Phải chăng tôi đòi hỏi anh quá nhiều, hay anh phải đổi thay một chút, "hư" một chút để còn hấp dẫn được mình?
Cửa hàng nọ quảng cáo sẽ thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của khách hàng. Một người đàn ông vào hỏi mua đôi găng tay.
- Ông thích màu nào ạ?
- Cho tôi loại màu đen
- Găng dùng mùa đông hay mùa thu ạ?
- Mùa thu.
- Loại dùng với áo khoác ngoài, áo bành tô hay áo blu-dông ạ?
- Với áo khoác ngoài. Thế nhưng bao giờ các anh mới bán cho tôi đấy? - người khách bắt đầu bực dọc.
- Thưa ngài, chúng tôi e rằng ngài phải mang chiếc áo ấy đến đây cho chúng tôi xem. Cam đoan khi ấy ngài sẽ tìm được đôi găng tay đúng ý ngài nhất.
Ông già đứng bên cạnh xen vào:
- Đừng tin họ! Lão đã phải cởi quần dài, rồi phải mang cả bô đến cho họ xem mà cuối cùng đã mua được giấy vệ sinh của họ đâu.
----------------------------------------------
Tôi xin bu nó!
Thổi cơm xong, chị vợ ngồi mỏi mắt mà chưa thấy chồng về nên trong lòng vô cùng bực tức.
Khi anh chồng vừa mới ló mặt vào ngõ, chị ta đã chạy ra túm ngực lôi vào nhà, gầm rít. Anh chồng vừa gỡ tay vợ túm ngực, vừa kêu:
- Bỏ tôi ra! Tôi xin bu nó!
Chị vợ được thể càng làm già, túm luôn tóc ấn đầu anh ta xuống.
Anh ta liền vung tay gạt ngã chị vợ, tát cho luôn mấy cái, rồi trợn mắt, quát:
- Người ta đã sợ thì để cho người ta sợ chứ!
-------------------------
Ặc ặc... cút ngay
Một người đàn ông vừa ly dị bà vợ quái ác. Lúc dọn dẹp đống đồ đạc cũ nát mà bà vợ để lại, ông vô tình mở nút cái chai màu đen ở góc bếp, một vị thần xuất hiện:
- Tôi là thần bếp! Vì đã giải phóng cho tôi, ông được ước ba điều cho mình. Chỉ có điều là, dù ông ước điều gì thì người vợ cũ cũng sẽ được hưởng gấp đôi điều ông yêu cầu.
Ông chồng cũ nhíu mày suy nghĩ rồi cả quyết:
- Điều ước thứ nhất là cho tôi chết đi nửa người bên trái.
- Chà! Thế thì bà ấy chết cả hai nửa rồi - Thần bếp phất tay - Xong!
- Bây giờ, hãy phục hồi lại bên trái người tôi khoẻ như bên phải.
- Điều ước này không có ích gì cho bà ấy nữa - Ông thần thở dài - Xong!
- Cuối cùng, hãy ban cho tôi thêm ba điều ước nữa.
Thần bếp: Ặc ặc... cút ngay, trước khi tao khôi phục lại điều ước thứ nhất bây giờ
----------------------------------------------
Hư một tí mới đích thực là... là đàn ông
Từ khi cưới nhau đến lúc có mấy mặt con, ít khi nào bố mẹ cãi nhau. Thường, mẹ tôi là người kết thúc vấn đề nếu phải tranh luận. Con gái nào chẳng thần tượng bố. Và tôi cũng đã đi tìm một nửa bên kia na ná bố.
***
Nhưng...
Ngày ra mắt, bố mẹ tôi quá hài lòng về chàng rể tương lai: anh không biết hút thuốc, rượu bia mới vài ly đã lăn ra ngủ như chết. Anh còn được cái đúng giờ, đi chơi với tôi vui cỡ nào anh cũng phải có mặt ở nhà trước mười giờ đêm. Một lần có lễ hội, hai đứa rủ nhau đi xem pháo bông. Lúc về đường tắc nghẽn, mà đồng hồ thì chỉ hơn mười một giờ rồi, thấy anh quáng quàng lo lắng phải về nhà cho kịp giờ nhà xe chung cư đóng cửa, tôi giả vờ: "Thì anh cứ về hướng của anh cho nhanh.
"Em đi xe ôm cũng được". Ai ngờ anh ngừng xe, gọi xe ôm, trả tiền trước và động viên tôi: "Em thông cảm, về giờ này may ra còn kịp, chứ còn không biết ở đâu đêm nay". Nghe chồng tương lai nói vậy, tôi như trên mây rớt xuống. Thế là tôi giận đến chục hôm, anh cũng nhìn ra vấn đề và xin lỗi rối rít: "Từ nhỏ đến giờ anh đã quen cái nguyên tắc kia rồi, đi chơi về nhà quá mười một giờ thấy mình sa đà thế nào ấy". Có lần tôi giả vờ rủ anh qua đêm ở đâu đó, anh quát lên như gặp phải quái vật: "Em sao thế? Chưa cưới xin mà vậy à!" Ối giời, có khi anh khiến tôi hư thật cũng nên!
Đi ra đường, có nhiều cô đẹp đến tôi còn phải quay lại nhìn, nhưng người yêu tôi thì tuyệt đối không với lý do, "đã có người yêu thì không nên nhìn ngó xung quanh". Có phải anh nói thế để tôi yên lòng? Chứ theo những kiểm chứng từ người thân và bạn bè anh, thì từ thời sinh viên đến giờ, tôi là người yêu đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng của anh. Cớ sao có người chồng tương lai hiền, tốt, chung thuỷ như vậy mà tôi lại hoang mang? Tâm sự với mẹ, tôi chỉ nhận được lời mắng của bà: "Không biết giữ, có ngày mất thì hối không kịp. Đào ra đâu một đứa như vậy".
Còn thủ thỉ với lũ bạn thân, tụi nó phản ứng: "Kiểu người như vậy chán thật, phải hư một chút thì nửa kia mới thấy thú vị chứ". Tôi không thiên về ý kiến bên nào, nhưng quả thật, gần đây tôi cảm thấy hơi nhàm mỗi lần đối diện với anh. Nhất là cái khoản đi ăn chỉ uống nước suối, đúng mười giờ phải về nhà; làm điều gì, về nhà mấy giờ, thậm chí ho lên một tiếng anh cũng nhắn tin cho tôi. Ngày nào cũng từng ấy nội dung thì chán quá còn gì. Phải chăng tôi đòi hỏi anh quá nhiều, hay anh phải đổi thay một chút, "hư" một chút để còn hấp dẫn được mình?
Trang: [1],2
Cùng Chuyên Mục :