Truyện tình yêu - ♥…Yêu Thật Thà…♥
- Em nghĩ xem, em vào công ty là vì cái gì?
Nam Kha quyết định thôi Jules nhanh cũng như khi nàng quyết định yêu anh. Chẳng cần những lời chia tay dông dài. Chỉ một câu qua điện thoại “Từ nay em sẽ không bên cạnh anh nữa”, rồi nàng cúp máy. Cũng chẳng kịp nghe phản ứng của anh.
3. Tối Noel, sau khi tham gia một chương trình từ thiện, Nam Kha về nhà ăn bánh kem, uống trà với bố mẹ. Công ty đã thay nàng từ chối tất cả các buổi tiệc lai láng rượu và nhung nhúc thợ săn ảnh, để vừa khít với hình tượng trong sáng, hiền ngoan như thiên thần.
Sau 10 giờ, Nam Kha thay bộ đầm dạ hội màu xanh thủy thủ, eo thắt chiếc nơ màu cam rất to, rất phá cách. Bộ đầm này chắc chắn sẽ biến nàng thành Nữ hoàng trong bất kỳ buổi tiệc nào. Nhưng cô gái ngoan thì chỉ có thể mặc đầm đẹp, ngồi ăn khoai tây chiên và xem tivi ở nhà.
Tivi phát chương trình giới thiệu về Nam Kha. Những thước phim quay khi nàng mới gia nhập làng giải trí, khi nàng cật lực trong phòng luyện thanh, những đoạn phim truyền hình mà nàng xuất hiện. Rồi clip bài hát Yêu thật thà đã một bước đưa nàng lên hàng chiếu trên trong showbiz hơn nửa năm trước. Rồi những đoạn phim quay lén nàng đang học trong giảng đường. Đến cảnh nàng đang đọc sách trong quán cà phê trường, thấp thoáng trong góc màn hình là Jules ngồi cách nàng bốn, năm chiếc bàn, mắt gí sát vào máy tính xách tay. Đôi mắt màu xanh tím của anh chỉ là hai chấm tí hin, nhưng sao nàng vẫn cảm được trong ấy nét u uẩn. Tim nàng bất giác thắt lại.
Nam Kha cầm tách trà nóng đến bên cửa sổ. Nhìn ra vườn, những tàng lá xào xạc trong đêm đen càng khiến khối cô đơn trong lòng nàng nở rộng. Nàng thấy bản thân kỳ quái. Dõi theo những hình ảnh ngoan lành, giàu sức sống, những chặng đường trải hoa của chính mình, lòng nàng chẳng gợn chút mãn nguyện. Chỉ len lén những áng xót xa. Nàng nhớ đến những lúc mình tập nhảy đến bật móng chân, tự băng bó lại rồi đứng lên nhảy tiếp, mong cơn đau có thể xóa mờ hình ảnh Jules. Nàng nhớ đến lúc mình ôm con gấu bông to tướng, khóc như một đứa trẻ khi không thể nén được nhung nhớ. Nàng nhớ đến những lần cố tình làm việc đến kiệt sức, để đêm về có thể ngã vật xuống ngủ ngay, không bị cảm giác có tội dày vò.
Hàng mi cong diễm lệ của Nam Kha khẽ chớp. Một nhúm đằng đẵng lại vô cớ kéo đến trong nàng. Không biết từ bao giờ, nàng đã quen, thậm chí còn thấy thi vị với nỗi cô đơn và những trận buồn bã không rõ nguyên do. Lòng buồn thì mắt chẳng vui. Không biết từ bao giờ, bên nụ cười nàng rạng ngời như ánh mai là đôi mắt ẩn hiện những trầm tư mong manh tựa sương khói. Mắt buồn, miệng vui – nhan sắc lạ kỳ ấy càng lay động lòng người, khiến người ta say, nhìn một lần là muốn nhìn mãi.
Nam Kha nắm trong tay sự hoàn mỹ. Chỉ là… Vẫn có nhiều lúc nàng mong được sống lại cái phiên bản hồn nhiên khóc cười, vô tư hờn giận của mình. Được trở về những ngày bên cạnh Jules, thoải mái ghé sát anh chụp hình tự sướng, được bụp tay che miệng mà hôn anh… Bỗng một ý nghĩ vụt qua đầu nàng. Đôi môi yêu kiều của nàng cười lém lỉnh, khoe ra cái lỗ dùi sâu rất dễ thương nơi khóe miệng.
Sáng hôm sau, Nam Kha dậy sớm hơn thường lệ, chẳng kịp dùng điểm tâm, nàng phóng ào đến căn hộ của Jules.
Nam Kha gõ cửa nhè nhẹ, rồi ầm ầm nhưng chẳng ai mở. Nàng đã cẩn thận đem theo chiếc chìa khóa nhà mà ngày xưa Jules đưa. Nàng mím môi, từ tốn tra khóa vào ổ, xoay nhẹ và… Căn phòng không còn chút hơi ấm của một chốn có người ở.
Lăn lóc trên sàn nhà, một chiếc kẹp tóc màu hồng đính quả dâu đỏ bằng bông rất yêu. Một lần trên đường tản bộ đến nhà Jules, Nam Kha đã gặp mưa. Đến nơi, nàng tháo chiếc kẹp ra để hong khô tóc. Trên kệ sách, nằm chỏng chơ một cuốn tiểu thuyết Nhật Bản đã phủ lên mình lớp bụi mỏng. Nàng khẽ cầm lên, lật ra ngay đúng trang mình đang đọc cách đấy gần một năm. Trên chiếc tủ đầu giường, một tuýp kem dưỡng da tay mùi trà xanh cô đơn cư ngụ. Một lần, nàng đã nắm lấy tay Jules khi anh đang gõ bàn phím lọc cọc, rồi nàng lôi tuýp kem này khỏi túi, nhẹ nhàng thoa đều khắp bàn tay anh khô ráp…
Nam Kha đứng tựa nhẹ vào chiếc kệ thấp bên cửa sổ, lặng lẽ bao quát một lượt căn phòng. Nhìn những món đồ mà mình không dám đến lấy sau khi chia tay, nàng muốn khóc nhưng nước mắt chỉ kéo thành một màng trong mắt, không nhỏ xuống được. Nàng cầm lên chiếc khung hình nằm úp ngược trên kệ, hình nàng và Jules.
4. Sau buổi họp báo giới thiệu đoàn làm phim Yêu thật thà, Nam Kha đưa Jules lên phòng tập của mình trên tầng cao nhất tòa nhà công ty, cùng ngắm buổi hoàng hôn lộng lẫy giữa thu. Lòng nàng phơi phới trong bóng chiều tà. Hoàng hôn – điểm kết thúc của một ngày nắng đẹp – lại có thể là điểm khởi đầu chuỗi ngày tươi sáng mới của nàng.
Cùng Chuyên Mục :